Hương Bình lưu luyến
Đêm sông Hương tiếng đàn nghe thánh thót như rót vào tận lòng du khách phương xa cái phong vị ngọt ngào sâu lắng của đất cố đô
Tôi
có người bạn dân Bắc gốc những cứ mỗi khi được nghỉ lại bắt tàu đi du
lịch, nhưng với cậu kỉ niệm ngọt ngào nhất vẫn là về với Huế. Cậu nói,
chẳng hiểu sao mà cứ như bị trói mất một phần hồn mình ở đó, nên đi đâu
mà rảnh lại phải về cho đỡ nhớ. Đỡ nhớ, là nhớ cái không khí bình yên
của Huế, nhớ dáng áo dài nón lá bất chợt thấp hoáng giữa trưa nắng làm
liêu xiêu lòng người quân tử giữa lúc nhàn vi, đỡ nhớ những chén chè bé
xiu xiu nhưng ngon đến lạ, nhớ cái không khí tràn ngập một hương vị rất
cổ, rất dịu dàng, đài các và diễm tình thấy sợ, khi những đêm sông Hương
văng vẳng tiếng ai ngân hò "ngàn hoa thua một tà áo tím, lướt bay trên
cầu càng thắm duyên Hương Bình"*...